
“Có lần con im lặng… và tôi giật mình.”
Tôi vẫn nghĩ mình là một người mẹ quan tâm con. Tôi đưa đón con đi học mỗi ngày, nấu những bữa cơm nóng hổi, hỏi han con chuyện trường lớp.
Nhưng rồi một lần, khi con ngồi bên cạnh và kể cho tôi nghe một câu chuyện ở lớp – kiểu chuyện trẻ con thôi, không đầu không đuôi, đầy những tình tiết lắt léo – tôi vừa nghe vừa… lướt điện thoại. Tay vẫn cuộn màn hình và gật đầu:
“Ờ, rồi sao nữa con?”
“Ồ vậy hả, bạn đó kỳ ghê.”
Câu chuyện cứ trôi theo thói quen như thế, cho đến khi con khựng lại, im lặng một lúc rồi nói rất nhỏ:
“Thôi mẹ cứ coi điện thoại đi, con kể cũng không quan trọng đâu.”
Tôi bối rối. Miệng định cười xòa cho qua, nhưng trong lòng lại chùng xuống.
Tôi biết, mình vừa bỏ lỡ một điều gì đó rất nhỏ… mà cũng rất lớn.
Tôi ở cạnh con, mà thực ra không có mặt thật sự trong khoảnh khắc đó.
Tôi nghĩ lại – và nhận ra đây không phải là lần đầu.
Đôi khi đang ăn cơm, tôi vẫn cầm điện thoại để kiểm tra tin nhắn.
Đôi khi con hỏi chuyện, tôi trả lời qua loa vì đang đọc dở một bài viết.
Tôi vẫn luôn bên con mỗi ngày – nhưng là một phiên bản phân tâm, nửa vời.
Tôi nhận ra:
Trẻ con không đòi hỏi nhiều.
Chúng chỉ cần người lớn thật sự lắng nghe – bằng ánh mắt, bằng trái tim.
Từ hôm đó, tôi cố gắng tập cho mình một thói quen nhỏ: Khi con nói chuyện, tôi đặt điện thoại xuống.
Không phải lúc nào cũng làm được, nhưng tôi thấy rõ một điều: Khi tôi có mặt trọn vẹn, con nói nhiều hơn.
Và những điều con nói – dù nhỏ nhặt, vụn vặt – lại là những sợi dây gắn kết vô hình giữa hai mẹ con.
Tôi vẫn đang sửa mình mỗi ngày – vì tôi không muốn đánh mất những điều bé xíu nhưng quý giá như thế.
#SongCham #SangTao #SongChamDeSongSau #SongChamDeSangTao #ChamLaiDeBuocToi #YTuongDotPha #TuDuySangTao #CuocSongYThuc #TuTeVoiChinhMinh #SlowLiving #CreativeMind #SongChamSongSau
#TẩyRửaGốcThựcVậT#SốngXanh#BảoVệMôiTrường#AnToànChoGiaĐình #ThânThiệnVớiDaTay#SảnPhẩmHữuCơ#ChămSócNhàCửa #NướcRửaChénThiênNhiên #SạchVàXanh #XuHướngTiêuDùng#TẩyRửa SinhHọc#TẩyRửaLànhTính#peacemass.net#VẻĐẹpCuộcSống#
Viết bình luận