- Chiều nay, trời lại mưa to. Những hạt mưa đập ràn rạt trên mái hiên, rơi dày đặc xuống mặt đường như thể bầu trời đang trút hết nỗi lòng của một ngày mỏi mệt.
Sắp tới giờ tan tầm, lòng tôi lại dấy lên một nỗi lo quen thuộc: Không biết bố mẹ có bị ướt không? Đường có kẹt xe không? Cảnh tượng ấy hiện lên rất rõ – bố đội mưa, xe chậm chậm đi qua từng vũng nước. Mẹ thì thường có túi treo trên xe nên mỗi lần mưa chiếc áo mưa còn che cả chiếc túi nên mẹ rất dễ bị ướt. Những hình ảnh ấy chẳng xa lạ gì, nhưng mỗi lần nghĩ đến, tim lại chùng xuống một nhịp.
Tôi không thể che mưa cho bố mẹ, không thể làm cơn mưa dừng lại, cũng chẳng thể dọn sạch dòng xe đang tắc nghẽn. Tôi chỉ có thể đợi – với lòng mong mỏi rằng hôm nay mưa sẽ tạnh sớm, rằng đoạn đường ấy sẽ bớt phần vất vả.
Mưa vẫn rơi, dòng người vẫn hối hả ngược xuôi. Trong cái tấp nập ấy, tôi chỉ biết lặng lẽ cầu mong bố mẹ sẽ về nhà an toàn và khô ráo, mang theo nụ cười bình yên và hơi ấm quen thuộc, như cách bố mẹ tôi vẫn luôn trở về sau mỗi cơn mưa.
#SongCham #SangTao #SongChamDeSongSau #SongChamDeSangTao #ChamLaiDeBuocToi #YTuongDotPha #TuDuySangTao #CuocSongYThuc #TuTeVoiChinhMinh #SlowLiving #CreativeMind #SongChamSongSau
#TẩyRửaGốcThựcVậT#SốngXanh#BảoVệMôiTrường#AnToànChoGiaĐình #ThânThiệnVớiDaTay#SảnPhẩmHữuCơ#ChămSócNhàCửa #NướcRửaChénThiênNhiên #SạchVàXanh #XuHướngTiêuDùng#TẩyRửa SinhHọc#TẩyRửaLànhTính#peacemass.net#VẻĐẹpCuộcSống#