
Có người hỏi tôi như vậy. Ngẫm một hồi, thấy vui thật, mà cái vui kiểu khác – nó không rộn ràng, không hào nhoáng, nhưng đủ để lòng thấy nhẹ, thấy ấm.
Sống đơn giản là khi mình bớt ôm đồm.
Không phải chuyện gì cũng phải biết, không phải cái gì cũng phải có.
Bớt đồ, bớt việc, bớt bon chen, tự nhiên thấy đầu óc nhẹ tênh.
Không còn quay cuồng với cả trăm thứ phải nhớ, phải lo.
Mỗi sáng mở mắt ra, thấy nắng, nghe chim hót, pha tách trà rồi hít một hơi sâu… cũng đủ khởi đầu một ngày tử tế.
Sống đơn giản là biết ơn từ những điều nhỏ.
Không cần phải là bữa tiệc sang, chiếc áo đắt tiền hay những chuyến đi chơi xa xỉ.
Chỉ cần một bữa cơm nóng, vài người thân bên cạnh, một đoạn đường yên ả… là lòng đã thấy đủ.
Khi không còn chạy theo những thứ ngoài tầm với, mình mới thấy những gì đang có thật ra rất tuyệt vời.
Sống đơn giản cũng giúp mình sống thật hơn.
Không phải cố gồng lên cho ai xem.
Không cần tô vẽ mình cho đẹp lòng người khác.
Ai thương mình, sẽ thương cái bản chất chân thật, chứ không phải vỏ bọc mình mặc vào.
Sống đơn giản là khoảng trời tự do.
Không lệ thuộc vào vật chất, không sống theo kỳ vọng của ai.
Thấy mệt thì nghỉ, thấy vui thì cười, thấy sai thì sửa.
Mình được sống như mình muốn, chậm thôi nhưng sâu, nhẹ thôi mà ấm.
Và sống đơn giản, là mình có thời gian cho điều quan trọng.
Dành nhiều hơn cho gia đình, bạn bè, cho những sở thích nhỏ bé mà mình từng bỏ quên.
Có thời gian nghe lại bài hát cũ, viết vài dòng nhật ký, dạo quanh con phố xưa.
Những điều ấy chẳng lớn lao, nhưng nó làm mình thật sự sống chứ không chỉ tồn tại.
- Vậy, sống đơn giản – có gì vui không?
- Vui chứ.
- Vui vì thấy lòng an, bước chân nhẹ, và nụ cười không cần lý do.
- Vui vì sau tất cả, mình đã học được cách yêu cuộc sống… theo cách gần gũi nhất với chính mình.
Viết bình luận