Hồi nhỏ, tôi không hiểu vì sao mẹ hay giữ lại những mẩu phấn đã mòn đến tận cùng.
Không hiểu vì sao bộ áo dài cũ sờn vai vẫn được mẹ vá kỹ, ủi phẳng phiu mỗi sáng đến trường.
Và càng không hiểu vì sao mẹ, một giáo viên tiểu học từ thời bao cấp, luôn nở nụ cười hiền khi mang về đồng lương ít ỏi và bó rau sau buổi tan lớp.
- Giờ lớn lên, tôi mới hiểu.
Mẹ đã dạy chữ, nhưng cũng dạy người – không chỉ cho học trò, mà cho cả chính tôi.
Mẹ dạy tôi biết trân trọng những gì mình có, biết sống tử tế giữa đời không dễ dàng, biết lặng lẽ làm điều đúng mà không mong ai khen ngợi.
- Mẹ không cần nói về phép màu.
Mẹ sống như một phép màu –khi nhẫn nại nuôi tôi lớn bằng tình thương giản dị và niềm tin lặng thầm.
Giữa một thế giới luôn vội vã, tôi thường nhìn lại mẹ – để nhắc mình rằng:
- “Có những người không làm điều gì phi thường… nhưng chính cách họ sống lại là điều phi thường nhất. Mẹ tôi là một người như thế.”
#SongCham #SangTao #SongChamDeSongSau #SongChamDeSangTao #ChamLaiDeBuocToi #YTuongDotPha #TuDuySangTao #CuocSongYThuc #TuTeVoiChinhMinh #SlowLiving #CreativeMind #SongChamSongSau
#TẩyRửaGốcThựcVậT#SốngXanh#BảoVệMôiTrường#AnToànChoGiaĐình #ThânThiệnVớiDaTay#SảnPhẩmHữuCơ#ChămSócNhàCửa #NướcRửaChénThiênNhiên #SạchVàXanh #XuHướngTiêuDùng#TẩyRửa SinhHọc#TẩyRửaLànhTính#peacemass.net#VẻĐẹpCuộcSống#