
Nhiều cha mẹ nghĩ: “Mình thương con, lo cho con từng li từng tí, sao lại khó làm bạn với nó?”
Nhưng tình yêu và tình bạn là hai thứ khác nhau.
Một bên là bản năng, một bên là sự đồng hành có hiểu – mà để hiểu được con, không chỉ cần tình cảm, mà còn cần thời gian, kiên nhẫn và cả… sự học hỏi lại chính mình.
Cha mẹ nào mà chẳng muốn gần con, được nghe con kể chuyện trường lớp, bạn bè. Nhưng rồi đến lúc con lớn hơn một chút, có suy nghĩ riêng, mình lại thấy… hình như khoảng cách cũng lớn dần.
Làm bạn với con khó là bởi… mình hay quên mất mình từng là trẻ con.
Quên cái cảm giác bị người lớn áp đặt. Quên lúc mình cũng từng giấu bài kiểm tra kém, từng lén xem tivi, từng sợ bố mẹ la mà không dám nói thật.
Giờ mình làm cha, làm mẹ, lại quên mất – rồi trách con sao không chịu chia sẻ.
Mình cũng hay muốn con nghe lời, hơn là mình nghe con nói.
Thường thì mình hỏi con: “Hôm nay đi học sao?”
Con trả lời “Bình thường.”
Mình lại bảo: “Học là phải chăm chỉ, nghe chưa?”
Cuộc trò chuyện… kết thúc ở đó.
- Làm bạn, đâu phải chỉ là hỏi – mà là nghe cho ra điều con thật sự muốn nói.
- Mình muốn con ngoan, con giỏi, nhưng con chỉ muốn được hiểu.
Con cũng có chuyện buồn, có thứ làm con tức giận, có khi con lười, con chán… như người lớn thôi. Chỉ khác là con chưa biết diễn đạt rõ ràng. Nếu mình không chịu nghe, con sẽ chọn im lặng.
Thế nên, làm bạn với con là học lại từ đầu.
- Học cách kiên nhẫn.
- Học cách gỡ bỏ cái “uy” của cha mẹ khi cần.
- Học cách nói chuyện mà không phán xét.
- Và học cả cách xin lỗi con khi mình sai.
Không dễ – nhưng đáng.
Vì nếu con xem mình là bạn, con sẽ không ngần ngại kể chuyện đời mình sau này.
Con sẽ dám hỏi khi cần, chia sẻ khi mệt, và biết rằng… dù có chuyện gì, luôn có một người lớn đủ gần để lắng nghe con.
- Vậy làm bạn với con có dễ không?
- Không dễ.
Nhưng ai thương con thật lòng, sẽ học được cách làm điều đó – từng chút một, mỗi ngày.
Viết bình luận