Tuổi thơ chúng tôi gắn liền với những buổi sáng thật đặc biệt – không phải vì có đồng hồ báo thức hay bữa sáng đủ món như bây giờ, mà vì… bà tôi đi chợ.
Mỗi lần thấy bóng bà từ xa, cái dáng lom khom, tay xách chiếc thúng cũ đã bạc màu, cả đám cháu chúng tôi lại ùa ra, ríu rít như bầy sẻ con. Không ai bảo ai, đứa nào cũng chạy ào ra bám lấy chân bà – như thể biết chắc rằng trong cái thúng kia là một điều kỳ diệu.
Bà chậm rãi ngồi xuống bậc cửa, miệng cười móm mém, tay lần mò trong thúng. Lần nào cũng thế, không nhiều nhưng luôn đủ để khiến mấy đứa trẻ con hò reo sung sướng:
Hôm là mấy cái kẹo dồi bọc giấy bóng xanh đỏ, hôm thì nắm xôi đậu, hôm khác lại là cái bánh đa mè nướng giòn tan.
Có khi chỉ là chùm trái ổi vừa hái được bên rào nhà ai, nhưng trong ký ức chúng tôi, đó là cả một bầu trời hạnh phúc.
Bà không có nhiều – bà chỉ bán vài mớ rau, hay ít chè xanh gánh bộ ra chợ – nhưng bà chưa từng quên sở thích của từng đứa cháu. Cái tình thương ấy không cần nói ra, không cần ghi nhớ bằng điện thoại hay giấy bút, bà nhớ bằng trái tim.
Giờ đây, giữa phố thị đầy đủ và tiện nghi, tôi vẫn nhớ cái thúng cũ – không phải vì nó có gì quý giá, mà vì nó từng là kho báu của tuổi thơ, và là nơi đựng đầy tình yêu thương lặng lẽ của bà tôi.
#SongCham #SangTao #SongChamDeSongSau #SongChamDeSangTao #ChamLaiDeBuocToi #YTuongDotPha #TuDuySangTao #CuocSongYThuc #TuTeVoiChinhMinh #SlowLiving #CreativeMind #SongChamSongSau
#TẩyRửaGốcThựcVậT#SốngXanh#BảoVệMôiTrường#AnToànChoGiaĐình #ThânThiệnVớiDaTay#SảnPhẩmHữuCơ#ChămSócNhàCửa #NướcRửaChénThiênNhiên #SạchVàXanh #XuHướngTiêuDùng#TẩyRửa SinhHọc#TẩyRửaLànhTính#peacemass.net#VẻĐẹpCuộcSống#